Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Khoản nợ hôn nhân


Phan_18

Bọn họ ở trong phòng của khách sạn, quấn lấy nhau trọn vẹn hai ngày ba đêm.

Đói bụng, có phục vụ phòng cao cấp cung kích đợi bất cứ lúc nào. Nhàm chán, anh lại tựa như sói đói nhào vào cô, hung ác ăn hoặc là hung ác bị ăn. Phòng khách, phòng tắm, thư phòng, phòng ngủ, căn phòng lớn như vậy,

khắp nơi đều có dấu vết hoan ái của họ.

Vào giờ phút này, tên đàn ông đáng ghét ăn uống no say kia nghiêng nghiêng tựa vào ghế salon, trên đầu gối đặt laptop, anh gọi điện thoại gọi phụ tá đưa tới bảo trợ lí đưa tới, hoàn toàn tự do thoải mái, coi nơi này như nhà mình vậy.

Diêu Thủy Tinh ngồi ngay ngắn trên một ghế salon khác, lạnh lùng liếc anh một cái. “Hôm nay đã là thứ hai, xin hỏi ngài Hạ, khi nào tôi có thể đi?”

Hạ Viễn Hàng ngước mắt, miễn cưỡng quan sát cô từ đầu tới đuôi một phen. Ánh mắt nóng rực dừng lại nửa ngày ở bộ ngực và bụng dưới của cô, dường như đang hồi tưởng lại tư vị tốt đẹp nơi đó. Cuối cùng, quét trở về đôi mắt lạnh như băng của cô, chậm rãi nhếch môi cười. “Anh thật sự yêu chết bộ dạng giả vờ đứng đắn này của em.”

Đáng chết!

Diêu Thủy Tinh thiếu chút nữa đã nguyền rủa ra tiếng. Người đàn ông này, rõ ràng ở trước mặt người khác là một bộ dạng lạnh lùng muốn chết, tại sao ở trước mặt cô lại lưu manh, hư hỏng như vậy?

Bọn họ đã ở đây suốt cả hai ngày, cô sắp bị anh bức điên rồi! Lần đầu tiên trong đời cô làm việc cả ngày thế này mà không phải ở công ty, đây là thứ mất khống chế cô không thể dễ dàng tha thứ nhất trong cuộc đời hoàn mĩ của cô! cô sắp phát điên nhưng anh vẫn là cái điệu bộ không có gì lớn.

Nếu không phải quần áo cô đều bị anh xé nát, nếu không phải cô tuyệt đối không thể chấp nhận mặc áo choàng tắm chạy đi, cô đã sớm đi rồi! Điện thoại di động bị anh lấy đi, gọi điện thoại phân phó nhân viên khách sạn đưa quần áo lên cũng bị anh khoái trá xé nát, hơn nữa còn thuận tiện vui vẻ sảng khoái dạy dỗ cô một trận.

Lúc cô điên cuồng thở dốc, anh vừa lòng ôm cô, từng chút từng chút vuốt ve bộ ngực của cô giống như nhớ ra nói: “Thân ái, ngày mai chúng ta có thể chơi một lần nữa, hử?”

Anh là người đàn ông vô sỉ nhất trên đời!

Lần này cô gặp hạn quá lớn, mất thể hiện hơn là còn thua ở chính địa bàn của mình! Bây giờ cô tin, không chỉ có lời đồn đãi cô có một thần bí nhân tình bí mật của người trong công ty mà ngay cả khách sạn Thủy Tinh, giờ phút này cũng đều là lời đồn bay đầy trời.

cô và một người đàn ông giam mình trong phòng, hai ngày không ra khỏi cửa phòng một bước, cuộc sống của Diêu Thủy Tinh cô từ đây đã bị anh trát nhơ lên.

“Tôi còn có công việc!”

Lời đồn cô không ngại, cô không sống trong miệng người khác, sẽ không để ý người khác nói. Nhưng anh vây khốn cô, không để cô có thể đi vào công ty, cô vô cùng, vô cùng mất hứng!

“Vậy thì công việc thôi!” Ngón tay của anh thao tác rất nhanh trên bàn phím, thuận tiện phân tâm trả lời, giống như đang trấn an bạn gái cố tình gây sự vậy.

Rốt cuộc là ai cố tình gây sự?

“Tôi muốn đến công ty, anh có nghe không? Hạ Viễn Hàng!” Giọng lạnh giống như là lưỡi dao băng lạnh, mỗi một nhát đều là lạnh. cô không thích nhất chính là người khác tới làm xáo trộn quy luật cuộc sống của cô. cô đã bố trí tốt tất cả, cô muốn hoàn toàn nắm trong tay! Lần này anh phạm vào đại kỵ của cô.

“Vậy thì bàn công việc.” Chỉ một giây, anh lại khôi phục thành người đàn ông bình tĩnh và có năng lực, không phải người đàn ông tà ác cô lĩnh giáo hai ngày nay. “Em muốn Thế Thành đúng không?”

“không phải chuyện của anh.”

Đôi mắt đen của anh trầm xuống, nhanh chóng lại bình tĩnh lại. “hiện tại Phương Minh Gia đã giao toàn bộ cho anh tiếp nhận, em cảm thấy chuyện không liên quan đến anh?”

Dĩ nhiên cô biết.

Sau lần đầu tiên gặp lại cô cũng điều tra qua anh. Mặc dù anh rất khiêm tốn nhưng mạng lưới tư vấn của Diêu thị phong phú vượt ra ngoài tưởng tượng, có thể cung cấp bất kỳ tin tức cô muốn biết.

Năm đó anh rời khỏi Đài Loan, đến Havard học, biểu hiện nổi trội xuất sắc. Chỉ mất thời gian 5 năm đã lấy được hai bằng tiến sĩ, cho dù rời khỏi Havard nhiều năm như vậy nhưng vẫn là truyền kỳ của Havard.

Bảy năm trước anh thành lập “Viễn”, chuyên xử lý khủng hoảng và quản lí công ty, làm việc vô cùng nổi tiếng. Nghe nói con số anh đòi rất lớn, dù vậy, vẫn có hàng loạt công ty đứng xếp hàng tới cửa, cầu xin anh nhận vụ việc.

thật ra thì cô biết anh sẽ thành công, bởi vì anh có một vài thiên phú thật sự vô cùng đặc biệt. Năm đó, chuyện bọn họ thích làm nhất chính là anh lái xe chở cô chạy đến khắp nơi. Còn cô thích nhất cầm là tùy ý lấy các con số trên bảng hiệu của cửa hàng đi ngang qua kiểm tra anh. Chỉ cần nhìn qua anh tuyệt đối sẽ không quên, cho dù là vô ý lướt qua.

Cho nên lúc trước cô mới can thiệp chuyện của anh. Tài năng và trí thông minh của anh không nên bị mai một trong một xưởng sửa xe.

Ngừng! Phát hiện mình lại đang hồi tưởng những thứ từng trải qua năm đó, lý trí của cô lập tức ra lệnh mình dừng lại.

"Anh cảm thấy anh có thể ngăn cản tôi thu mua Thế Thành?" cô cười lạnh, trong mắt có khinh thường. Mấy năm nay Hạ Viễn Hàng anh xác thực làm rất tốt, tuy là kiểu công ty nhỏ, thu nhập cũng cao hơn so với rất nhiều công ty lớn khác. Nhưng so sánh với Diêu Thị thì khoảng cách vẫn không nhỏ.

Nếu như không phải cô thật sự không muốn phiền phức với tên đàn ông không có đầu óc của AT đó, với thực lực của Diêu Thị, Thế Thành nho nhỏ cũng đã sớm nằm trong lòng bàn tay rồi. cô ghét dùng tiền bạc đi phá người, quá thiếu thông minh.

"Có thể anh không thể ngăn cản." Anh cũng rất bình tĩnh trả lời. "Nhưng em hẵn rất rõ, anh sẽ trở thành trở ngại không phải nhỏ của em. Em làm việc không phải thích dùng phương pháp nhanh nhất để giải quyết tất cả sao? hiện tại anh đưa ra thành ý, em nên suy nghĩ."

Nhìn ở lập trường kinh doanh, cô vẫn có phong cách như thế, có điều anh sẽ tốt bụng vậy sao?

Anh thấy rõ hoài nghi của cô. "Thế Thành là khách hàng của anh, bây giờ anh

là đại diện của công ty không phải cá nhân.” Ý tức là, anh sẽ không lẫn lộn tình cảm riêng tư vào bên trong.

“Anh có đề nghị gì?”

“51% cổ phần trong tay Phương Minh Gia, như vậy có đủ thành ý hay chưa?”

“không phải đến chết hắn cũng không chịu chấp nhận tôi thu mua, vậy hiện tại chịu?” Cười lạnh, người đàn ông kia ngày đó giận đến chỉ thiếu chút nữa nổi điên, hắn sẽ thay đổi chủ ý nhanh như vậy chứ? Coi Diêu Thủy Tinh cô là ngu?

“Trước có sói sau có hổ, ít nhất hắn có thể lựa chọn một cách thức chết không thấy đau.”

AT và Diêu thị, người có đầu đều biết phải nên nên chọn ai.

“Điều kiện.”

“Em muốn 12 khách sạn, có thể cho em, nhưng tổng công ty của Phương gia mãi mãi đều phải là họ Phương. Mà em phải dùng giá tiền cao hơn giá thị trường hai lần tới để thu mua cổ phần trong tay Phương Minh Gia.”

Diêu Thủy Tinh nhanh chóng tính toán trong lòng một chút, trên mặt nồng đậm ý vị châm chọc. “thật buồn cười, vì cái gì mà tôi phải trả một trăm hai mươi triệu này?” Cổ phiếu Phương gia vốn dĩ cũng sắp không khác giấy vụn là mấy, bị kẻ ngốc Ryan kia quấy nhiễu như vậy mới tăng trở lại không ít, nhưng không đến mức cô phải tốn thêm nhiều tiền thế, coi Diêu Thủy Tinh cô là kẻ ngốc có thể tùy tiện chém gọt?

“Bởi vì nếu như em không muốn, tưởng tượng xem tổng tài AT sẽ hài lòng cỡ nào.” không phải A tức là B, cô không có lựa chọn khác.

“Tại sao tôi phải tin anh?”

Hạ Viễn Hàng chỉ chỉ tài liệu đặt trên bàn. “Lúc này Phương Minh Gia đã ký xong tên đơn chuyển nhượng cổ phần.” Lúc trước bảo trợ lý đưa máy tính tới đây cũng thuận tiện mang theo tài liệu này tới.

cô đi tới, cầm tài liệu kia nhanh chóng nhìn qua một lần, rất hoàn mỹ, tất cả đều như Hạ Viễn Hàng mới nói xong, không có một chút nhầm lẫn.

“Anh khẳng định là đến giúp Phương gia giải quyết khủng hoảng?” cô giễu cợt hỏi, việc bây giờ anh làm chẳng phải là thần tốc tiêu diệt Phương gia? Vào trong tay cô, Thế Thành không mang họ Phương cũng đã không còn quan trọng.

“Anh xử lý khủng hoảng, không phải cái chết. Thế Thành cũng đã sớm mắc nợ chồng chất, con số, anh tin chắc em rất rõ. Trước mắt thứ đáng giá nhất của Thế Thành chỉ có 12 khách sạn này, điều duy nhất anh có thể làm chính là giúp hắn bán với một giá tốt.”

“Điện thoại di động của tôi.” cô nhàn nhạt mở miệng.

Hạ Viễn Hàng lấy điện thoại của cô đưa cho cô, nhìn cô từ từ bấm số điện thoại.

“Trợ lý Tào, tôi muốn bản báo cáo tất cả tài sản trên danh nghĩa Phương Minh Gia và Thế Thành, nửa giờ sau cô gửi fax tới khách sạn Thủy Tinh.”

“Ừ, buổi chiều tôi sẽ đến công ty.”

Đề tài kết thúc, bọn họ lẳng lặng nhìn nhau. “Trước khi luật sư đến, xin hỏi ngài Hạ, tôi có thể mặc quần áo của mình chưa?”

Anh miễn cưỡng bày động tác “xin mời”, Diêu Thủy Tinh cầm điện thoại lên.

Nửa giờ sau, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng.

Diêu Thủy Tinh từ bản báo cáo các con số vừa mới fax đến ngẩng đầu lên, nhìn về luật sư của công ty.

Trần Viễn gật đầu một cái: “Tổng giám đốc, giấy chuyển nhượng này không có vấn đề.”

“Tổng giám đốc Diêu còn có vấn đề gì?” Hạ Viễn Hàng nhíu mày.

cô không có vấn đề, tất cả đều hoàn mỹ hợp đúng yêu cầu của cô, nhưng hoàn mỹ thuận lợi đến mức khiến cô cau mày.

Yên lặng nhìn anh, trầm mặc. Anh cũng an tĩnh nhìn lại cô, không thúc giục cũng không gấp gáp nóng nảy.

Thời gian dường như chưa từng đi qua mười năm xa xôi, anh vẫn là Hạ Viễn Hàng năm đó yên lặng đứng dưới gốc cây đợi cô, có yên tĩnh và quyết tâm sẽ đợi cô đến thiên hoang địa lão (lâu như trời đất) đó. cô vẫn là Diêu Thủy Tinh năm đó, chỉ đơn thuần muốn yêu một người.

Bọn họ vẫn yêu nhau như trước kia.

Ánh mắt chớp chớp, rốt cuộc Diêu Thủy Tinh nhàn nhạt mở miệng: “Tôi không có bất cứ vấn đề gì nữa.” Nhận lấy bút luật sư đưa tới, cô ký tên của mình.

Trần Viễn nhìn tài liệu một chút, cung kính gật đầu với cô: “Chuyện kế tiếp, tôi sẽ xử lý thỏa đáng.” Sau khi gật đầu chào hỏi với Hạ Viễn Hàng lập tức đi thẳng ra ngoài.

Hạ Viễn Hàng chậm rãi thu dọn laptop và tài liệu trên bàn, nên làm cũng đã làm xong, hình như anh không còn lý do ở lại.

Năm phút sau, anh ngẩng đầu nhìn lại cô: “Muốn hỏi gì cứ hỏi đi!”

“nói cho tôi biết, Hạ Viễn Hàng, vụ này anh còn có thể coi là thành công sao?” Anh như vậy cũng không tính là hoàn thành nhiệm vụ của người được ủy thác chứ? Dù sao chẳng mấy chốc Thế Thành sẽ trở thành quá khứ.

Anh đứng thẳng, cười một tiếng lười biếng mà hấp dẫn với cô, trong mắt có tia lửa, ý vị sâu xa: “Dĩ nhiên! Tổng giám đốc Diêu không nhớ rõ mình phải thanh toán cho Phượng Minh Gia một trăm hai mươi triệu sao?”

Con ngươi của cô chợt co rụt lại.

Người đàn ông kia cứ như vậy xách laptop lên, thản nhiên rời đi.

Diêu Thủy Tinh lặng lẽ đứng ở giữa phòng tiếp khách, một hồi lâu, cầm ly rượu anh đã uống qua trên bàn, hung hăng ném xuống!

Chương 8

Chỉ hai ngày ngắn ngủn, 48 tiếng, thế giới hoàn toàn thay đổi.

Việc đầu tiên bùng nổ lên là Đổng sự Trưởng của Thế Thành Phương Minh Gia, trước chín giờ sáng hai ngày trước đã thế chấp 12 khách sạn thuộc Phương gia với ngân hàng nhà họ Thôi vay mười tỷ tròn. Mà đến chín giờ ba mươi lăm phút cùng ngày, tổng giám đốc Diêu Thủy Tinh của chi nhành Tập Đoàn Diêu Thị ở châu Á ký tên mua 51% cổ phần Thế Thành khi đó đã chỉ còn là cái vỏ rỗng. Trừ món nợ đã nắm rõ trong tay, tất cả mọi người bao gồm cả Diêu Thủy Tinh đều không biết, hiện tại, nếu như Diêu Thị muốn lấy được 12 khách sạn này nhất định phải trả lại mười tỷ cho ngân hàng.

Kẻ ngu cũng sẽ không làm như vậy!

Thiên kim Diêu Thủy Tinh Cao quý nhất, xinh đẹp nhất của Diêu Thị, kể từ sau khi bước vào Diêu Thị vẫn luôn có đầu óc tỉnh táo hoàn mỹ, giỏi đầu tư có tiếng với các giới. Nhưng lần này lịch sử hoàn mỹ bị phá vỡ, hơn nữa còn sụp đổ đến mức mọi người đều biết.

Truyền thông giống như cá mập đói bụng ngửi được mùi máu tươi, sau khi nhận được tin tức trong vòng 20 phút đã vây kín Diêu Thị tới nước chảy không lọt. không thể không thừa nhận, ký giả bây giờ thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào. Trong vòng một ngày, báo chí tạp san không ngừng tuôn ra dự đoán mới, thì ra hành động đầu tư sai lầm của Diêu Thủy Tinh lần này hoàn toàn là vì người tình!

Trước đây xôn xao tin người tình bí mật của Diêu đại tiểu thư, thì ra đó chính là người sáng lập công ty "Viễn" mà lần này Thế Thành mời tới giải quyết khủng hoảng của công ty, Hạ Viễn Hàng! Diêu Thủy Tinh vì giúp người tình đã lấy ra khoản tiền lớn đến giúp đỡ Phương Minh Gia vượt qua nguy cơ. Theo nguồn tin đáng tin tiết lộ, thật ra thì Diêu Thủy Tinh đã sớm biết, Phương Minh Gia tính toán thế chấp khách sạn với ngân hàng, lại cố ý lấy tiền mua cổ phần của Phương Minh Gia, rất rõ ràng là lấy tiền của Diêu Thị tư lợi cho mình.

Còn theo người chứng kiến nói, thật ra thì Diêu Thủy Tinh yêu người tình của mình muốn chết, vì anh ta cái gì cũng đồng ý làm. Bọn họ thường ôm hôn nhau thắm thiết trên đường trong đêm khuya, đến khách sạn Thủy Tinh vào phòng hẹn hò. Diêu Thủy Tinh càng thêm giận dữ thay trai đẹp, đuổi việc nhân viên bảo vệ vô tội bắt gặp tình huống của mình. Cho nên lần này đem tiền của Diêu Thị đi giúp người tình hoàn toàn là chút lòng thành, chẳng có gì lạ.

Lập tức lại có người nhảy ra tin đồn, có thể Diêu Dật Châu sẽ để lại toàn bộ tài sản cho con trai của mình, mà Diêu Thủy Tinh ở Diêu Thị nhiều năm như vậy, hoàn toàn đang vì may áo cưới cho người khác. Diêu Thủy Tinh luôn luôn không đặt người khác trong mắt nổi giận, vì vậy dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trong thần thông ngoài quỷ quái, lấy tiền của Diêu Thị ra cho Phương Minh Gia rồi từ chỗ của hắn cầm về.

Nhiều vô số, đủ kiểu đủ loại tin tức ngập đầy trời đất, muôn ngàn phỏng đoán kì quặc đều có. Dù sao nóng sốt thế nào, nói thế nào, ai quản chân tướng? Nhất là lần này bộ phận PR của Diêu Thị cực kỳ an tĩnh, cũng không có ra ngoài bình ổn lời đồn đãi. thật vất vả Diêu Thị mới có người gây ra gièm pha, hơn nữa còn là đại tiểu thư cực kỳ khó trị, cực kỳ kiêu ngạo trong truyền thuyết của Diêu Thị. Xem ra lần này cả giới truyền thông đều sôi trào!

Ngày hôm sau, bản tuyên bố do Diêu Dật Châu trực tiếp ký tên sau hai giờ thông báo khắp cả Tập Đoàn Diêu Thị, nói rõ sự kiện lần này là chỉ do cá nhân Diêu Thủy Tinh bỏ tiền ra không hề liên quan tới Diêu thị, rang xào sự kiện này đến đỉnh điểm. Ngày hôm đó Hội Đồng Quản Trị triệu tập hội nghị khẩn cấp, Diêu Thủy Tinh tự nhận lỗi từ chức, chấn động toàn thành.

Nhưng khi tin tức bị xào đến cao điểm thì mọi người mới phát hiện Diêu Thủy Tinh mất tích. Ký giả canh giữ ở biệt thự Diêu gia toàn bộ năm ngày cũng không thấy bóng dáng của Diêu Thủy Tinh, rốt cuộc tới đây mới hiểu được, có thể Diêu Thủy Tinh đã rời khỏi Đài Loan, tránh đi đầu sóng ngọn gió rồi!

***

Diêu đại tiểu thư vì nhận thua, chán nản rời sân khấu, một mình liếm miệng vết thương?

Mới là lạ!

Hạ Viễn Hàng nhìn thông tin tài khoản ngân hàng, nụ cười bên môi có mấy phần bất đắc dĩ và dung túng.

"Xin ngàn vạn, ngàn vạn lần đừng cười như vậy, trong lòng tôi sẽ tê dại!" Thôi Tư Triết nhìn nụ cười xa lạ trên mặt Hạ Viễn Hàng, cảm thấy da dẻ toàn thân đều bất thường, vội vàng giúp mình rót một ly rượu, uống một hớp, muốn đè nén sợ hãi. một người trước sau đều lạnh lùng đột nhiên lộ ra nụ cười có "Nhiệt độ" như vậy thật sự rất đáng sợ được không?

Kinh sợ anh chịu gần đây thật đúng là không nhỏ! Dù uống hết một chai rượu cũng không đủ để đè nén xuống được.

"Cậu vẫn còn ở đây?" Hạ Viễn Hàng đóng laptop, nhìn người đàn ông đột nhiên tới chơi này. Người này chính là người vẫn tự xưng là người bạn tốt nhất của anh.

không biết có tính là nghiệt duyên không, kể từ sau khi quen biết ở Havard, Thôi Tư Triết từ từ trở thành người thường xuất hiện nhất trong cuộc sống của anh. Cậu ta thường nói, với tính tình của mình thì nhất định là người tốt nhất thế giới, bởi vì cậu ta có thể làm bạn với loại quái thai lạnh lùng như Hạ Viễn Hàng.

"Cậu còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc cậu có tính toán gì, tôi tuyệt đối sẽ không đi!" Thôi Tư Triết nói xong, còn ra gật gật đầu, bày tỏ kiên định.

"Tính toán gì?"

"Tôi hỏi cậu, sao cậu còn hỏi ngược lại tôi?" Người có tính khí tốt hơn nữa cũng sẽ bị tức đến chết. "Cậu lần này tới Đài Loan sau đó lập túc rất kỳ quái, về bên này cũng không nói cho tôi biết một tiếng, hại ta hỏi Pe¬ter thiệt nhiều lần cậu ta mới nói. Tiếp theo biết rõ tôi cũng tới Đài Loan rồi, cậu cũng không tìm tôi!"

"Tìm cậu làm gì?" Cũng không phải là họ chưa gặp mặt trong thời

gian dài. Khi ở Newyork, gần như ngày nào Thôi Tư Triết cũng xuất hiện tại trước mặt anh, anh vô cùng quý trọng những ngày yên tĩnh hiện tại.

Thôi Tư Triết thiếu chút nữa bị một câu nói của cậu ta làm cho nghẹn chết. Thôi thôi thôi, không so đo những thứ này với người không có lương tâm! “Ngày đó rõ ràng cậu thay đổi ý định, nói muốn tới tham gia yến tiệc mừng thọ ông nội tôi, nhưng tại sao từ đầu tới cuối, ngay cả mặt mũi cũng không hiện ra?”

Thực ra anh báo trước cho Hạ Viễn Hàng từ rất sớm, hơn nữa còn mời cậu ta tham dự tiệc mừng thọ của ông nội. Dù sao ông nội cực kỳ yêu thích Hạ Viễn Hàng, ông luôn nói nếu như con cháu Thôi gia có thể có một nửa năng lực của Hạ Viễn Hàng là ông có thể yên tâm. Nhưng Hạ Viễn Hàng lại dứt khoát chỉ sử dụng hai chữ cự tuyệt lời mời: “không rãnh!”

Tức khắc tức chết anh đi cho được, nhưng cũng không có biện pháp với Hạ Viễn Hàng.

Ai biết, buổi tối đó Hạ Viễn Hàng lại gọi điện thoại nói cậu ta muốn tham gia tiệc mừng thọ. Được được được, hay thay đổi giống như phụ nữ vậy, anh cũng nhịn! Kết quả cái người nói muốn tới đó hại anh đợi từ đầu đến cuối cũng không thấy được một bóng người! Cuối cùng, anh tức giận gọi điện thoại cho cậu ta, Thôi Tư Triết anh có thể nói là người cực kỳ có kiên nhẫn, gọi điện thoại nhất định phải làm cho đối phương nhận mới thôi. Anh hiểu rất rõ tính tình của Hạ Viễn Hàng, nếu như không so sức kiên nhẫn với cậu ta thì có thể điện thoại của anh mười cuộc có chín cuộc Hạ Viễn Hàng sẽ không nhận! Bởi vì theo Hạ mỗ người ta nói, điện thoại anh vĩnh viễn là nói nhảm, hứ, cái tên máu lạnh!

Có điều đêm hôm đó, Thôi Tư Triết anh vẫn thua trận! Bởi vì từ đầu đến cuối Hạ Viễn Hàng không hề nhận điện thoại của anh, sau khi cắt đứt nửa chừng, anh gọi lại nữa lập tức thay đổi thành “không thể liên lạc”.

Vậy cũng thôi đi, dù sao kiểu tính tình này của Hạ Viễn Hàng anh quá rõ rồi, với cấp độ tu luyện của Thôi Tư Triết anh thì không so đo với cậu ta!

Nhưng……cậu ta cũng không thể hãm hại bạn tốt duy nhất của mình chứ!

Trước nói, muốn anh giúp đỡ Thế Thành vay tiền, không thành vấn đề. Dù sao có khách sạn làm thế chấp, tất cả đều hợp quy củ, anh cũng chỉ giúp đỡ giúp đơn giản hóa thủ tục, nhanh chóng cho vay, quá dễ dàng! Nhưng thế nào anh cũng không nghĩ tới, Hạ Viễn Hàng lại đang tính kế với Diêu Thủy Tinh.

Nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo của cô gái kia, vì đó thù hận sẽ tăng gấp đôi, vô số lần linh tính nhắc nhở, Thôi Tư Triết hung hăng rùng mình một cái. Trước giờ anh đều không nghĩ tới phải đắc tội với đại tiểu thư Diêu gia khó trị đó nha!

Hu hu hu, Hạ Viễn Hàng anh chàng xấu bụng này, lại có thể đối xử như vậy với người bạn duy nhất, nhất định phải nhấn mạnh là bạn “duy nhất”. Khó trách anh có thể làm “duy nhất”, bởi vì tính tình như thế thì kết giao được bạn bè mới là lạ!

“không đi thì là không đi.” Nghĩ đến ngon ngọt anh nếm được sau khi đi, đôi mắt Hạ Viễn Hàng càng thêm trở nên thâm thúy.

“Vẻ mặt này của cậu rất đáng để nghiền ngẫm.” Thôi Tư Triết sờ sờ lên cằm quan sát anh. “Chẳng lẽ tin đồn về chuyện của cậu và đại tiểu thư Diêu đều là thật?” Cậu ta thật sự là người tình bí mật của Diêu Thủy Tinh? không……phải chứ? Đây cũng quá kinh người rồi! Hạ Viễn Hàng một người đàn ông lạnh lùng vậy cũng sẽ……nói yêu thương? 2012 đến trước thời hạn rồi sao? (chắc chỗ này nói đến vụ tin đồn tận thế 2012)

“Cậu lo lắng cái gì?” Hạ Viễn Hàng lấy điện thoại di động ra, nhấn từng phím từng phím. “cô ấy sẽ xem nợ nần ở hết trên người tôi, không liên quan gì tới cậu.”

Ừ, có đạo lý, thật sự cái gì anh cũng không biết, anh vô tội.

“Tôi nói này.” Thôi Tư Triết lại gần anh, dưới nụ cười lạnh và khô khan của cậu ta nhướng người thêm. “Cái cô Diêu Thủy Tinh đó rốt cuộc là giết chết mấy người hay là đoạt mấy chục tỷ của cậu mà cậu phải hãm hại cô ta như vậy?”

một thiên kim đại tiểu thư giàu có hoàn hảo, nắm quyền lớn lại bị cậu ta làm cho nhếch nhác phải từ chức, ngay cả nhà cũng không thể ở lại. thật là quá bi thảm rồi chứ?

Diêu Thủy Tinh sẽ thảm? Nghĩ đến tiền mình mua cổ phiếu kia, Hạ Viễn Hàng kỳ thật muốn lắc đầu thở dài. Phụ nữ như Diêu Thủy Tinh vĩnh viễn sẽ không nhận thua, sẽ không nói bại, cô vĩnh viễn sẽ không dính dáng quan hệ với chữ “thảm”. Anh làm cho cô hung hăng ngã một lần, sau đó cô phản công, lập tức làm cho anh ngã đau hơn!

Anh làm cho cô tốn 720 triệu, chỉ là tiền Đài Loan. cô lại tàn nhẫn lấy đi của anh mười tỷ, đô-la! Nỗ lực mười năm của anh trong một đêm, toàn bộ đổi chủ. Món nợ này rốt cuộc là ai tính cho ai?

Nước hồ màu lam giống như một vũng bảo thạch tự nhiên, thời tiết vẫn rét lạnh như trước, gần tới ban đêm, mặt hồ dâng lên bầu không khí mông lung. Thỉnh thoảng có mấy con chim vút qua mặt hồ, khuấy đảo một trời khói mờ làm quang cảnh của bảo thạch sống động lên. Trong không khí bay đến mùi hoa mát mẻ, phóng tầm mắt nhìn tới, tràn đầy màu xanh lá, tất cả đẹp đến mức làm người ta muốn vì vậy mà say mê bất tỉnh.

Zurich(*) đầu mùa xuân, thật là đẹp đến khiến người nghĩ nổi điên.

(*) Zurich: là thành phố lớn nhất của Thụy Sỹ

"Thủy Tinh." Giọng nói lạnh nhạt mà trong trẻo, ở giữa cảnh xuân như suối trong chảy qua, vô cùng dịu dàng.

Diêu Thủy Tinh quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng như mặt nước trong trẻo, bình tĩnh đứng trên đầu bậc thang, nhìn cô.

Cõi đời này tất nhiên sẽ có người phụ nữ như vậy tồn tại. Mặt mày bà như vẽ, vẻ mặt bà như nước, trên người bà không có chút bụi nào, bà và năm tháng mãi mãi không liên quan.

"Mẹ." cô nhẹ nhàng tiếng gọi.

"Mẹ không có quấy rầy đến con chứ?" Nhan Như đi tới, váy áo dài màu trắng vô cùng phóng khoáng, trên mặt đều là bình tĩnh và an bình.

"không có." cô nhàn nhạt lắc đầu.

Nhan Như cười cười, thanh lệ thanh túxinh đẹp. "Ở chỗ này nghĩ gì thế?" nhẹ nhàng linh hoạt vén mép váy lên, cùng cô ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn bức tranh non sông tươi đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi này. Bà thật sự yêu phong cảnh như tranh ở nơi đây, mới hoàn toàn muốn định cư ở chỗ này.

Mặc dù, nhiệt độ của nơi này thật sự không thế nào cao hơn nhưng bà thích.

Diêu Thủy Tinh đứng dậy, đóng cửa sổ sát đất mở lớn lại.

"không cần thế, mẹ không lạnh." Bà cũng thật là nhớ gió khẽ thổi mát mẽ.

"không được." không có chút đường thương lượng nào, Diêu Thủy Tinh kéo chặt rèm cửa sổ.

Cơ thể luôn luôn mảnh mai, năm đó sau khi sinh cô điều dưỡng thật nhiều năm mới từ từ tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân khiến Diêu Dật Châu không thích cô. Về phần bảy năm trước, Nhan Như lại lần nữa mang thai ngoài ý muốn, khiến lửa giận của Diêu Dật Châu càng tăng lên, bởi vì thật vất vả mới điều dưỡng cho cơ thể bà tốt lên nay lại suy yếu xuống.

Sức chống chịu của mẹ kém đi rất nhiều, tất cả cô đều phải chăm sóc cẩn thận.

"Con thật sự rất giống ông ấy." Quá cường thế, quá tự thân. Bà cười lắc đầu, mặc ý con gái.

thật ra thì bà rất yêu con của mình, bởi vì thân thể bà từ nhỏ đã không tốt. Vốn dĩ ông ấy không có ý định có con, với tính cách của ông ấy lập tức dứt khoát muốn làm phẫu thuật triệt sản cho xong hết mọi chuyện. Nhưng thế nào bà cũng không đồng ý, nếu như gạt bà làm, bà thật sự sẽ rất tức giận, rất tức giận. Mọi chuyện bà đều theo ông ấy, nghe ông ấy, yêu ông ấy, nhưng chuyện này bà lại rất kiên trì.

Bà vẫn nói, đứa bé là quà tặng của trời cao, bọn họ không cố ý muốn, nếu có, cũng phải quý trọng.

Quả nhiên Diêu Thủy Tinh là duyên phận của họ.

Dĩ nhiên cái duyên phận này thật ra do bà vụng trộm, ra sức cầu xin mà có. Cho nên bà yêu cô đến tận xương tủy nhưng không thể ở bên cạnh cô mỗi ngày, bởi vì ông ấy sẽ mất hứng.

Bà thật không phải là một người mẹ tốt, giữa chồng và con gái, bà vẫn lựa chọn ông ấy.

Diêu Thủy Tinh nhìn khung cảnh phương, im lặng. Giống ông ấy là sự thật cô không thể phủ nhận, bất luận là dung mạo hay tính cách cũng đều thừa kế mười phần mười.

"Vừa suy nghĩ gì?"

"không có gì." thật sự cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.

"Có phải con đang giận cha không?"

Diêu Thủy Tinh không có chút nào kinh ngạc nào khi mẹ cho là vậy. Dù sao, vào thời điểm cô cần người để tin tưởng và giúp đõ nhất thì cha cô đã tự tay cho một đao quyết định. Nhưng cô sẽ không tức giận, đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm như vậy. Người của Diêu gia luôn phải biết làm sao mới có thể có ích lợi tốt nhất đối với tập đoàn. Huống chi, sự kiện đó đích thực là cô làm sai.

"không có."

"Cha con không trách con." Nhan Như đưa tay, cầm tay của con gái. Bàn tay bà nắm năm đó còn rất nhỏ, hôm nay đã trưởng thành rồi. "Ông ấy nói, con sẽ tự kiếm bù lại tổn thất."

Đôi mắt Diêu Thủy Tinh chợt dao động, đương nhiên cô có thể kiếm lại. cô đời này, trước sau cũng sẽ không làm người âm thầm nuốt thua thiệt. Người đàn ông kia tính kế với cô, từ khi vừa mới bắt đầu đã tính kế. Anh xuất hiện trong khách sạn Thủy Tinh gặp cô đều không chỉ là trùng hợp. Tất cả anh đã sớm sắp xếp xong xuôi, mọi thứ đều liên quan đến nhau, tính cũng tốt lắm, thậm chí ngay cả tình cảm anh cũng lợi dụng.

cô vốn dĩ, không phải người suy nghĩ không chu toàn, nhưng trong nháy mắt đó cô vẫn lựa chọn tin tưởng rằng anh sẽ không hại cô. Anh lừa cô thì nên nghĩ đến phải trả giá đắt. Khi cô ra tay cũng không chút lưu tình.

Ai bảo anh lúc trước để cô thấy được máy tính của anh? Cõi đời này không phải chỉ có mình anh mới có năng lực nhớ tốt, mà mật mã thì đến suy nghĩ cô cũng không cần, một mạch nhập sinh nhật của mình vào. Cũng bởi vì cô biết, đối với anh mà nói cô có ý nghĩa như thế nào, hận đau xót nhưng cũng không cách nào gạt bỏ đi, đó là ý nghĩa của nhau trong đối phương.

cô hiểu hết tất cả của anh, suy nghĩ của anh, cũng giống như anh biết tất cả về cô, ý nghĩ của cô. Bọn họ đều căm hận, đều sẽ không dễ dàng tha thứ, cho nên chỉ có tìm mọi cách để tiếp tục căm hận nữa thì như vậy, bọn họ mới có lý do ở chung một chỗ.

Vậy thì cứ tiếp tục hận.

Diêu Thủy Tinh cô ở thị trường cổ phiếu nhiều năm như vậy, muốn thao túng đại cục đơn giản như trở bàn tay. Mười hai giờ ngắn ngủn, toàn bộ tài sản của anh thông qua cổ phiếu chảy trở về vào trong tay cô, anh làm cho cô tổn thất 720 triệu thật sao? cô sẽ bắt anh phải trả lại gấp mấy lần cho cô!

"Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con." cô trở tay cầm bàn tay của mẹ. "Con là người của Diêu gia, biết nên làm việc thế nào."

"Ai. . . . . ." Nhan Như thở dài. "Ta chỉ sợ con quá giống người của Diêu gia, như vậy sẽ rất khổ, nhưng thật ra ông ấy vẫn yêu con." Bà nhìn vào sâu trong đôi mắt con gái: "Là cậu con trai năm đó sao?"


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .